Gã ngốc đuổi theo xe buýt trong mưa


Bệnh viện Bạch Mai một đêm mưa cuối tháng 4. Một gã trai trong tấm áo Blouse, phi như bay dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt.
-Sorry tao tới muộn.
Vừa bước vào phòng cấp cứu, hắn đã ném vội câu xin lỗi vào khuôn mặt điển trai vốn đang xen lẫn giữa ngạc nhiên và cáu giận của thằng bạn. Với hi vọng nhờ đòn phủ đầu đó, cơn thịnh nộ đổ lên đầu kẻ đến muộn sẽ có thể nhẹ đi phần nào.
-Wey, Thi! 8 giờ rồi đó. tao lại tưởng mày đổi trực cho thằng vô trách nhiệm nào rồi chứ? – người bạn tên Trí trách móc hắn.
-Hì… Tao có tí việc riêng . Mày thông cảm nhé.
Liếc nhanh vào phòng trực, bệnh nhân không đông lắm. Cảm giác áy náy của hắn tạm thời nguôi bớt. Hắn bước vội vào phòng sinh viên. Thở một hơi, uống ngụm nước, thay bộ đồ ướt , mặc áo blouse vào. Và hắn còn cả một đêm dài đang đợi ở phía trước.
***




Người ta vẫn nói “ đao kiếm vô tình”. Mưa hẳn cũng chẳng có “tình” hơn là mấy. Cơn mưa ngày hôm nay kéo dài đã từ rạng sáng. Và giờ là 6 giờ 15 tối, chưa có vẻ gì là nó muốn ngơi nghỉ cả. Nếu bạn là một cử nhân về tắc đường Hà Nội thì hẳn là bạn đã đội mưa về nhà ngay sau khi tan sở. Nhưng không giống như những trường đại học bình thường, các sinh viên trường đời không phải cứ yên trí học đủ số năm là có thể tốt nghiệp. Chả bởi thế mà không chỉ có các vị thiếu niên mới ti toe nhập học, ngay đến các cụ 6 X 7 X với kinh nghiệm tắc đường đầy mình vẫn dại dột cố đợi trời tạnh mưa mới chịu vác thân về nhà. Hẳn nhiên, khi ai nấy đều ngây thơ mong chờ bầu không khí trong lành sau cơn mưa, thay vì sự ngột ngại trong chiếc áo đi mưa, họ sẽ cùng gặp nhau “nơi ngã tư này” trong khói xe, mưa lạnh, cùng những cái đầu bốc hỏa. Và, như một nhà giáo lâu năm đầy trách nhiệm và biết giáo dục có phương pháp. Trường đời luôn đảm bảo cả về chất lượng lẫn quy mô của mỗi tiết học tắc đường.

Đây đã là chiếc xe bus thứ ba mà hẳn bỏ qua. Dĩ nhiên cũng như hai chiếc trước, nguyên nhân chính vẫn là những khuôn mặt bẹp dí, lúc nhúc sau tấm kính xe. Không chỉ trong chuyện xe cộ, hầu như với mọi tình huống, kể cả chuyện tình cảm, hắn luôn tâm niệm “sẽ còn một chuyến xe khác tốt hơn đợi mình ở phía sau”. Kết quả của lối suy nghĩ cầu toàn đó cũng chằng khó đoán lắm, hắn vẫn ngồi đây, hoàn toàn cô đơn, chờ đợi chuyến xe bus của mình… Dẫu sao thì chiếc xe bus thứ tư cũng không bắt hắn phải đợi lâu. Nó đang đến kia rồi.
-Đừng có nghĩ nhiều nữa, lên đại đi – hắn tự nhủ. Hắn đã muộn giờ quá rồi – cái tật xấu của mình sớm muộn cũng hại mình thôi mà.
Với khí thế hào hùng chẳng kém một tên nghiện thề thốt với đời từ nay đoạn tuyệt lối xưa. Bỏ mặc gã bạn thân “Cầu Toàn” đứng thộn ra ở bến xe, hắn lao lên chiếc xe bus mà chẳng thèm màng xem nó đã chở bao nhiêu khách, suýt nữa còn chằng thèm đếm xỉa đến cái cửa xe vẫn còn chưa mở. Tuy nhiên, kết quả của lần đả thông tư tưởng này lại khá là mĩ mãn, trên xe không hề đông, thậm trí hắn có một chỗ để ngồi ở băng ghế đôi gần cuối. Trên băng ghế đã có một cô gái tai nghe headphone đang ngồi từ trước. Tóc cô dài qua vai, đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính hình như hơi to so với khuôn mặt, nước da trắng, cái cằm nhỏ nhắn và đôi môi hồng khá có nét.
-Số mình lại may vậy sao?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
-Có lẽ, chuyến xe của mình… cuối cùng cũng tới.
***
-Ê, hỏi nhanh đáp gọn. Em nào nằm giường số 3 vậy mày? – Toàn, người thứ 2 cùng trực với hắn đêm nay, suốt từ khi đến trực hắn chưa gặp anh ta, có lẽ thời gian qua cu cậu mắc kẹt trong phòng mổ. Nếu như vậy thì khi về, thường Toàn sẽ bắt đầu ngay với việc tường thuật về chiến công phụ mổ mà hắn vừa thực hiện. Nhưng đó là thường, lần này bọn họ có một ca đặc biệt.
-Bệnh nhân – hắn cố gắng đáp gọn nhất có thể.
-Không cần gọn vậy chứ! Mày làm bệnh án chưa? Đưa đây tao xem nào, nàng tên gì?
-My, Vũ Trà My. Em í cũng chẳng sao đâu, chỉ còn hơi choáng, mệt, không nói được mấy và còn đau chân thôi.
Vơ vội lấy tập bệnh án, Toàn chẳng mất mấy thời gian tìm ra bệnh án của cô bệnh nhân xinh xắn tên My.
Xem nào… Bệnh nhân nữ 20 tuổi, vào viện vì tai nạn giao thông….. Thị lực tốt… Chơi tao hả mày, đâm xe mà, khám đồng tử là được rồi, mày lôi thị lực vào đây làm gì?
-Con bé nhìn thấy tên tao trên thẻ cách hơn 2 m, theo mày thị lực không tốt có được không? – hắn vặn lại.
-…Chấn động não… Ủa, trông em í bình thường mà, còn đang nhìn về phía mình mỉm cười kìa.
-Em của mày lúc nhìn thấy thằng Thi thì vui mừng như đúng rồi, cứ như gặp lại cố nhân ý- thằng Trí xen vào- Riêng cái việc để í đến thằng Thi thay vì một bạch diện thư sinh ngọc thu lâm phong như tao thì hẳn là không bình thường rồi. Cái câu “chấn động não” này là tao thêm vào đấy, nghe chuẩn không? tao thấy mấy anh chị Y6 cũng có lần ghi thế mà.
-Sặc. Mày bậy vừa thôi. Tí chú Thụy đến kiểm tra mày cứ cái lý do đấy mà phang ra nhá- Vừa càu nhau, hắn nhanh tay giật lấy bệnh án từ tay Toàn, gạch vội dòng nhận xét mang đậm chất tư thù của thằng Trí.
***
Xe bus bắt đầu lăn bánh. Hắn ngồi xuống băng ghế cạnh cô gái, không quên tặng cô một nụ cười thân thiện. Cô chỉ hơi ngước nhìn, cười xã giao với hắn một cái trước khi tiếp tục cúi mặt vào tờ báo. Hắn để í thì ra cô đang chơi ô chữ. Hắn không thích trò này lắm. Nhưng để làm quen thì không thể cứ mặc cả với thời cơ được.
-Này, xin lỗi em nhưng anh tưởng bà Trưng mới cưỡi voi chống quân Đông Ngô chứ. Bà Triệu không biết cưỡi voi đâu.
-Ồ phải ha. Và như vậy thì diễn viên đóng trong “you are the apple of my eye” sẽ là Trần Nghiên Hư chứ không phải Trần Nghiêm Hi rồi. – vừa nói cô vừa kéo lê cây bút theo một hàng dọc, vắt ngang cái đáp án Bà Trưng của hắn.
-Còn câu đó ah. Uhm thì cũng như nhau thôi mà! Hai bà í không phải chị em sao?
Cô gái bật cười, nhưng rồi cố nén lại ngay. Cứ như sợ nụ cười đó sẽ đánh thức thêm những giọt mưa lười nhác chưa chịu buôn mình khỏi những đám mây, để làm cái nhiệm vụ vẻ vang của chúng ngày hôm nay vậy. Dẫu sao hắn dám khẳng định, dù bị nén lại tức khắc thì nụ cười uy mãnh đó chắc chắn đã xô đổ hoàn toàn bức tường ngăn cách giữa hai người. Khoảng cách giữa họ bây giờ chỉ còn là một cái nhìn trìu mến cùng một nụ cười tươi nữa thôi – đó là hắn nhẩm tính như vậy.
***
-Ê Thi! em My lại nhìn mày kìa!
Sau câu báo động của Toàn, cả ba gã trai cùng ngước mặt lên . Cô gái hơi gượng dậy, khẽ cười, một nụ cười tươi tắn toát ra từ khuôn mặt có vẻ còn đôi phần nhợt nhạt của cô. Tuy nhiên, những đường nét dễ thương thì vẫn không vì thế mà mất đi. Gương mặt cô thanh tú, góc hàm rõ nét và cái mũi thẳng nhỏ xinh, tóc tém chỉ dài hơn tóc hắn một chút. Một ngương mặt gợi cho hắn một cảm giác ngờ ngợ, dù cụ thể nó là gì thì hắn không sao giải thích được. Và cả thái độ của cô với hắn nữa, nó khiến hắn không biết phải hiểu thế nào. Có lẽ cô đã nhầm hắn với ai chăng, hay là cảm giác bấu víu lấy một chỗ an toàn của một người vừa mới qua cơn nguy biến. Hay đơn giản, có khi, hắn là tiếng sét ai tình của cô? Có lẽ vậy, chính hắn chẳng phải cũng vừa mới hứng chịu một tiếng sét như thế đó sao.
Trước nụ cười của cô gái, ba gã trai đều cười đáp lại nhưng chỉ có 2 người bạn của hắn là cười một cách thực sự nhiệt tình. Về phần hắn, thực ra nếu đây là vài giờ trước, cộng với khung cảnh nhàn rỗi của phòng cấp cứu ngoại trong một đêm mưa gió thế này, hắn đã không ngại ngần mà tiến lại bắt chuyện với cô. Hắn không phải loại gặp đâu cua đấy bằng điệu cười giết người như thằng Toàn, cũng không có vẻ đẹp trai lạnh lùng sát gái vô thanh vô ảnh như thằng Trí, đơn giản hắn vốn ham vui và không ngại bắt chuyện với bệnh nhân. Thường thì những câu chuyện vui có tác dụng không kém một ống Philtabel là mấy– đó là hắn nghĩ vậy. Nhưng bây giờ, bao nhiêu tâm trí của hắn đang dồn cả vào việc hồi tưởng lại những hồi ức tươi đẹp trên chuyến xe bus mà hắn còn đang nuối tiếc rằng, nó không thể kéo dài mãi. Nhưng dẫu sao cũng không hề gì, sáng mai, sau khi kết thúc ca trực, chằng cần ngủ bù nữa, hắn sẽ lao ngay đến nhà cô gái bí ẩn, cứ thế đã, rồi sau tính tiếp. Nụ cười toe toét ba phần hoan hỉ bảy phần khả ố thoáng chốc hiện ra trên gương mặt hắn. May sao nó không bị ai để í, Trí còn bận chơi ô chữ trên báo. Toàn thì bận phát huy hết công xuất điệu cười giết người của mình. Có lẽ chỉ có cô gái giường 3 là nhìn thấy, bất chấp sự thu hút của Toàn, cô vẫn cương quyết không rời mắt khỏi hắn, hắn có thể cảm được ánh nhìn đó.
***
Sau 20 phút đi xe, hắn và cô gái mới quen đã nói được với nhau khá nhiều chuyện, và càng nói chuyện, hắn càng tin rằng, hắn đã không lên nhầm xe. Tuy nhiên, nói thì nhiều, chứ hắn thực sự mới chỉ dám quay mặt nhìn cô được đúng hai lần. Và chưa lần nào, cái nhìn trìu mến từ cô đáp lại với hắn – đó là theo tiêu chuẩn của hắn.
Chiếc xe cấp cứu chạy ngược chiều quất thứ ánh sáng đỏ cam lên mặt hắn, nhắc nhở hắn về nhiệm vụ chính của hắn ngày hôm nay, một phiên trực ngoại Y4 có ba người và hắn là một trong số đó. Giờ này có lẽ họ đang vô cùng bận rôn vì thiếu hắn.
-Anh phải xuống bến này rồi. – hắn nói, giọng đầy vẻ tiếc nuối.
-Nhà anh ở khu này ah? – cô gái hỏi.
-Hì, thực ra…. Nụ cười tỏ vẻ hối lỗi lộ ra trên khuôn mặt hắn – đáng ra anh đã phải xuống từ hai bến trước rồi. Anh cố tình ngồi lại đấy.
Nhưng giọt mưa đọng ngày càng nhiều trên cửa kính xe, làm cho ánh đèn đường chiếu qua nó tạo ra những vòng sáng vàng óng thay đổi không ngừng, vắt qua những chùm sáng trắng phát ra từ đèn xe bus , tạo nên những bông hoa anh sáng đẹp đến lạ lùng, bủa vây lấy cô gái với mái tóc dài quá vai. Nhưng với hắn lúc này, nụ cười vờ như trách móc của cô mới là thứ đẹp nhất, nó làm hắn như mê đi trong một giấc mơ hoàn toàn có thật. Hắn chỉ kịp bừng tỉnh nhờ tiếng phanh xe bus, hắn phải xuống ở đây rồi. Nhưng cơn bừng tỉnh muộn màng cũng kịp nhắc nhở hắn một hiện thực ngớ ngẩn, hắn thậm chí còn chưa biết tên cô.
-Anh tên Thi, em tên gì, nhà ở đâu? – hắn gọi với lại trong khi bước xuống xe.
-Số 15 đường Tuyền Duy – cô gái trả lời.
***
Phòng trực ngoại những ngày mưa như hôm nay quả là thiên đường cho những gã lười như ba đứa bọn hắn. Trời mưa quá to để người ta có thể ra đường chứ đừng nói đến gây tai nạn, nguyên nhân chính thường khiến anh em trong phiên trực ngoại phải bận rộn. Thôi dẫu sao, sự thất nghiệp của ngành y thì chính là niềm vui cho trăm họ.
Cô gái giường 3 cũng đã thôi không nhìn hắn, mặt cô hơi có vẻ buồn, hắn cảm thấy hối lỗi lắm.
-Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi. Nhưng em ơi! bông hoa này đã có chủ rồi – hắn nghĩ thầm. Cảm giác hối lỗi của hắn không khỏi kéo theo chút dư vị hạnh phúc, cuối cùng nó cũng có chủ.
***
Cuộc đời thật lắm cái nếu như. Giả có ai hỏi tôi, từ nào được nghĩ đến nhiều nhất trong bộ óc bé nhỏ của loại người. Tôi sẽ chẳng mảy may đắn đo mà nói rằng, đó là hai chữ “nếu như”. Nếu như anh bạn của chúng ta có đủ cái vô tâm để ngôi lại lâu thêm chút nữa và xuống cùng cô gái ở bến sau. Có thể hắn đã nhìn thấy cô đi vào một hiệu làm đầu, thay đổi kiểu tóc của mình thành tóc tém, cất di cặp kính cận, thay đổi bộ quần áo ướt đẫm nước mưa để cho cuộc hẹn với một chàng trai được bạn cô giới thiệu, và khi đó hẳn hắn đã nhận ra cô, chính tại đây, ngay lúc này.
Hay nếu cô không rời khỏi cuộc hẹn khi chàng trai còn chưa tới, băng qua đường một cách vội vã, với bộn bề suy nghĩ về gã trai mới gặp trên xe bus. Hay nếu cơn mưa không quá nặng hạt đến mức cản tầm nhìn của người tài xế mệt mỏi, cô cũng không phải nằm đây, ngay lúc này.
***
-Làm quái có đường Tuyền Duy hả thằng ngốc. Con bé nó lừa mày rồi – thằng Toàn phán ngay sau khi nghe hắn kể lại câu chuyện của mình.
-Yên nào – thằng Trí chấn át – vụ này nghe ảo lắm, giống Liêu Trai của lão Bồ quá. Đường Tuyền Duy…. Ha ha có mà đường Tùy Duyên thì có. Tòa chung thẩm phán quyết đây: đúng là em bị nó chơi rồi, em bé ơi.
-Không phải vậy chứ, cô ấy phó mặc hạnh phúc cả đời tôi cho hai chữ duyên phận sao, hi vọng không phải cô ấy xem quá nhiều phim tình cảm. Hay có khi cô ấy cũng ngộ độc Liêu Trai như thằng Trí rồi – hắn đau đớn nghĩ thầm – chuyến xe của cuộc đời hắn lại kết thúc như vậy sao! Cảm giác của hắn lúc này không gì ngoài đau xót và chán nản, tia sáng duy nhất đối với hắn, trong cái ngày mưa ảm đạm này, bỗng chốc vụt tắt. Nó chỉ còn để lại cho hắn cái thực tại thê lương, cơ thể mệt mỏi rã rời và một đêm dài đằng đẵng vẫn còn đang đợi hắn.
-Tại sao! tại sao! – câu hỏi hắn muốn hỏi cô ấy đến cả vạn lần – không cả một cái tên, không đến cả một cái tên thì thứ duyên phận nào sẽ cho tôi gặp lại em đây!. Trên đời này có cái duyên phận gì thần kì như vậy ư! Cô gái mơ mộng ơi! Em có nhầm không vậy!
-Lại còn số 15 mới kinh chứ! ha ha – thằng Toàn kiên quyết không buông tha hắn.
-Ah mà nhắc đến 15, hì, đứa nào biết câu 15 này là gì không “ vận động viên wushu sinh năm 90, 17 tuổi đoạt HVC seagame tại Thái Lan” – thằng Trí gượng gạo tìm đường cứu hắn bằng bảng ô chứ dọc ngang đầy gạch với xóa của nó. Cái bảng ô chữ đã giúp hắn làm quen với nàng hình như cũng giống thế này. Và giờ nó lại đang cứu hắn, dù hắn cũng chẳng mấy mảy may đến việc có được cứu hay không, với hắn, chẳng có thứ gì giờ là quan trọng. Thứ duy nhất hắn mong ngóng lúc này, đơn giản là một giấc ngủ bình yên. Để quên đi tất cả nhưng gì đã qua.
-Vũ Trà My. Thiên thần wushu. Tao gặp em ý 1 lần ngoài rạp chiếu phim. Và suýt nữa tao cua được em ấy đấy, chúng mày tin không? – thằng Toàn trả lời với vẻ khoe khoang.
-Mày cũng có cái bản lĩnh ấy sao …Vũ Trà….… – Trí vừa điền vào đáp án vừa nhận xét – ah mà trùng tên với em giường 3 mày nhỉ?
Hắn ngớ người ra, rồi bật dậy khỏi bàn, thứ khiến hắn ngờ ngợ bấy lâu nay bỗng hiện ra rõ mồn một, hợp lý đến vô cùng. Nhưng thay đổi nhỏ nhặt của cô ấy có là gì mà lại ngăn được hắn nhận ra cô. Đầu óc hắn đã quá u mê vì tình yêu đến mức chẳng thể nhận ra nó khí nó ở ngay bên cạnh ư.
-Đúng, đúng là cô ấy. Cô ấy chẳng phải đã nói tên cho mình đó sao, câu số 15 của trò chơi ô chữ, vậy mà còn không biết. Và đã chính tay mình ghi tên cô ấy trên tờ bệnh án. Mình! phải! đúng là mình. Mình đúng là thằng ngốc, một thằng ngốc mà!
Đôi môi hắn giật giật, tai như ù đi. Cơ thể mệt mỏi của hắn như không còn là của hắn. Nó rạo rực, nó nóng bưng, nó như muốn nổ tung ra trong một cảm giác hân hoan quái lạ. Đôi mắt hắn mở to, đảo quanh phòng, tìm kiếm cô gái giường số 3. Cứ như cô là một tia sáng mỏng manh đến mức nếu không tập trung hắn sẽ chẳng thể nhìn thấy. Mà thực sự là hắn đã không nhìn ra cô còn gì. Nhưng ngay lúc này, hắn cũng không thấy cô đâu.
-Cô ấy về rồi ư? Cô giận vì mình không nhận ra cô ấy. hay cô chỉ là một thứ ảo ảnh ma quái đùa giỡn với mình suốt cả tối này. Đến quá bất ngờ, chiếm lấy trái tim mình rồi rã từ vội vã, để lại cho mình cái manh mối không hề có thực. Rồi lại ẩn hiên quanh mình, cố đợi đến khi mình có thể nhận ra thì lại biến mất như chưa từng tồn tại – hắn hoang mang.
-Cô ấy đâu, cô gái giường 3 đâu ? – hắn hỏi giật giọng, như hỏi vào chốn hư vô.
Nhưng câu trả lời cho hắn thì không xuất phát từ đó.
-Sang nhà Nhật chụp CT rồi – Trí đáp hắn – tao gọi xe điện cho em í đi lúc mày còn đang mải mơ màng á. Wey chạy đâu vậy mày?
***
Bệnh viện Bạch Mai một đêm mưa cuối tháng 4. Một gã trai trong tấm áo Blouse, phi như bay dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt. Từ phòng cấp cứu ngoại hướng thẳng đến khu nhà Nhật. Mấy người nhà bệnh nhân nhìn xuống từ ban công thì kháo nhau “tinh thần Y đức đấy! ghê chưa” . Đám bảo vệ thì rối rít “bác sĩ chạy chốn! du côn tấn công bệnh viện hả mày!”. Về phần tôi, tôi thấy giống như người ta chạy rượt xe bus hơn. Có điều, chuyến xe bus này đối với anh ta, có vẻ như là chuyến xe bus quan trọng nhất trong cuộc đời vậy.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.